Không dám đến với người mới vì là bà mẹ đơn thân khuyết tật
Kênh Con Gái - Xưa tôi lành lặn, có công việc rất tốt, thế mà người ấy còn chê gia đình tôi nghèo. Thử hỏi giờ tôi chẳng có gì, lại là mẹ đơn thân khuyết tật thì làm sao có niềm tin?
Tôi 27 tuổi, là người mẹ đơn thân khuyết tật. Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm được hai năm cho một tập đoàn bảo hiểm nước ngoài, 24 tuổi tôi yêu một người bạn đồng hương cùng huyện, nghĩ đủ chín chắn để chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình nhưng khi phát hiện giọt máu trong bụng dần hình thành, người đàn ông ấy và gia đình họ quay lưng bỏ mặc. Tôi vẫn quyết định giữ lấy và sinh đứa bé. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không như mình dự tính, cũng không ai nghĩ bi kịch lớn nhất cuộc đời mình sẽ đến vào thời điểm nào.
Với tôi nó đến vào ngày sau khi sinh con được một tuần, tôi xuất huyết não liệt nửa người. Một cô gái năng động, đam mê thể thao nay đi đứng không vững, còn lại một tay vừa ôm con vừa cho ti sữa. 24 tuổi tôi trở thành người mẹ khuyết tật đơn thân như vậy đấy.
Đến nay con trai được 2 tuổi, tôi vẫn chưa làm được những việc như người bình thường. Một người bạn học cấp hai vô tình biết được hoàn cảnh tôi nên đến thăm, tôi vẫn nghĩ đó là tình cảm nhân ái giữa con người với nhau nên vẫn vui vẻ tiếp đón và trò chuyện. Rồi tần suất bạn ấy đến nhà tôi thường xuyên hơn, nói chuyện trở nên tình cảm ẩn ý hơn. Người ấy không ngại tôi khuyết tật mà có thời gian rảnh là muốn chở mẹ con tôi đi chơi, muốn tôi và con luôn vui vẻ. Tình cảm giữa người đó và con trai tôi cũng rất tốt. Đến một ngày người ấy nói lời thương tôi, muốn làm cha của con tôi. Tôi trở nên hoang mang.
Lúc đầu tôi không thích bạn ấy lắm vì quan điểm và cách sống không hợp nhau (bạn ấy học hết cấp 2 rồi nghỉ và làm nông ở nhà). Dần dần trở thành thói quen, ngày nào không nói chuyện tôi lại cảm thấy rất buồn, cô đơn. Những lúc bạn ấy tới nhà chơi cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh và mỗi lần giận nhau tôi rất bứt rứt, khó chịu. Thứ hai là vì tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi quá khứ, thiếu tự tin và niềm tin ở hiện tại với tương lai. Ngày xưa tôi lành lặn, có công việc rất tốt mà bạn bè cùng lứa phải ngưỡng mộ, thế mà người đàn ông ấy chê gia đình tôi nghèo, lấy tôi sợ không có tương lai nên nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình. Thử hỏi giờ tôi chẳng có gì, không làm được việc nhà, cũng không làm được việc ngoài xã hội thì tôi có thể tin tình yêu của bất kỳ người đàn ông nào dành cho mình hay không? Thứ ba người đấy là con cả trong gia đình ba anh em trai nên thật sự tôi không đủ tự tin để nhận lời yêu.
Nội tâm tôi cứ dằn vặt, quyết tâm cả cuộc đời còn lại sẽ chỉ sống với con trai, không muốn yêu ai nữa vì biết trái tim mình rất nhạy cảm, yêu rất dễ bi lụy nên muốn chỉ dừng lại ở tình bạn với người đó. Còn ở một nơi nào đó trong tâm tôi lại cảm thấy nhớ người đó nếu một ngày không biết tình hình của nhau. Giờ tôi phân vân không biết phải làm sao. Mong các bạn chia sẻ.
Tôi 27 tuổi, là người mẹ đơn thân khuyết tật. Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm được hai năm cho một tập đoàn bảo hiểm nước ngoài, 24 tuổi tôi yêu một người bạn đồng hương cùng huyện, nghĩ đủ chín chắn để chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình nhưng khi phát hiện giọt máu trong bụng dần hình thành, người đàn ông ấy và gia đình họ quay lưng bỏ mặc. Tôi vẫn quyết định giữ lấy và sinh đứa bé. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không như mình dự tính, cũng không ai nghĩ bi kịch lớn nhất cuộc đời mình sẽ đến vào thời điểm nào.
Với tôi nó đến vào ngày sau khi sinh con được một tuần, tôi xuất huyết não liệt nửa người. Một cô gái năng động, đam mê thể thao nay đi đứng không vững, còn lại một tay vừa ôm con vừa cho ti sữa. 24 tuổi tôi trở thành người mẹ khuyết tật đơn thân như vậy đấy.
Đến nay con trai được 2 tuổi, tôi vẫn chưa làm được những việc như người bình thường. Một người bạn học cấp hai vô tình biết được hoàn cảnh tôi nên đến thăm, tôi vẫn nghĩ đó là tình cảm nhân ái giữa con người với nhau nên vẫn vui vẻ tiếp đón và trò chuyện. Rồi tần suất bạn ấy đến nhà tôi thường xuyên hơn, nói chuyện trở nên tình cảm ẩn ý hơn. Người ấy không ngại tôi khuyết tật mà có thời gian rảnh là muốn chở mẹ con tôi đi chơi, muốn tôi và con luôn vui vẻ. Tình cảm giữa người đó và con trai tôi cũng rất tốt. Đến một ngày người ấy nói lời thương tôi, muốn làm cha của con tôi. Tôi trở nên hoang mang.
Lúc đầu tôi không thích bạn ấy lắm vì quan điểm và cách sống không hợp nhau (bạn ấy học hết cấp 2 rồi nghỉ và làm nông ở nhà). Dần dần trở thành thói quen, ngày nào không nói chuyện tôi lại cảm thấy rất buồn, cô đơn. Những lúc bạn ấy tới nhà chơi cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh và mỗi lần giận nhau tôi rất bứt rứt, khó chịu. Thứ hai là vì tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi quá khứ, thiếu tự tin và niềm tin ở hiện tại với tương lai. Ngày xưa tôi lành lặn, có công việc rất tốt mà bạn bè cùng lứa phải ngưỡng mộ, thế mà người đàn ông ấy chê gia đình tôi nghèo, lấy tôi sợ không có tương lai nên nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình. Thử hỏi giờ tôi chẳng có gì, không làm được việc nhà, cũng không làm được việc ngoài xã hội thì tôi có thể tin tình yêu của bất kỳ người đàn ông nào dành cho mình hay không? Thứ ba người đấy là con cả trong gia đình ba anh em trai nên thật sự tôi không đủ tự tin để nhận lời yêu.
Nội tâm tôi cứ dằn vặt, quyết tâm cả cuộc đời còn lại sẽ chỉ sống với con trai, không muốn yêu ai nữa vì biết trái tim mình rất nhạy cảm, yêu rất dễ bi lụy nên muốn chỉ dừng lại ở tình bạn với người đó. Còn ở một nơi nào đó trong tâm tôi lại cảm thấy nhớ người đó nếu một ngày không biết tình hình của nhau. Giờ tôi phân vân không biết phải làm sao. Mong các bạn chia sẻ.
Không dám đến với người mới vì là bà mẹ đơn thân khuyết tật
Reviewed by Địa Điểm Việt
on
10:35 PM
Rating:
No comments: